Thứ Tư, 1 Tháng Năm 2024
Chưa được phân loạiTâm sự quyển lịch

Tâm sự quyển lịch

  Qua một chu kỳ 365 ngày, hôm nay là ngày đầu năm, tôi được Sư bà Chùa Vạn Hạnh đem treo ở phòng khách. Tôi rất vui mừng và hãnh diện vì được nhìn ngắm mọi người với bao sắc màu rực rỡ bởi những trang phục vào ngày đầu năm. Tôi được mọi người ngợi khen là duyên dáng, nhờ vào hàng chữ “Chúc mừng năm mới” mạ vàng rất chi là bắt mắt. Mỗi lần được mọi người trầm trồ ngợi khen, tôi tưởng như mình là ngôi sao điện ảnh của thời đại 4.0.


Hoa mai bừng nở đón xuân sang
Hoa điểm không gian gợn sắc vàng
Hoa chuyển thời gian vào mạch sống
Hoa cười nguyên hiện ánh thần quang.

Nơi khách đường, Phật tử về lễ Phật đầu năm với những lời chúc tụng thật là vui, không khí tràn đầy hỷ lạc. Một ngày đã qua, ngày mới lại về, chuông đồng hồ đã điểm bốn tiếng, thế là nơi Đại hùng Bảo điện, tiếng chuông u minh ngân vang, tôi nhớ lại hai câu thơ cảnh tỉnh của một Thiền sư (Ngài danh tánh gì tôi quên mất):

Tiếng chuông ngân ngợi trong đêm vắng
Thử hỏi hồn ai đã tỉnh chưa?

Vâng! Tiếng chuông ngân vang như thúc giục chúng ta bừng tỉnh quay về bến giác, sau những ngày rong chơi quên mất chân tâm của chính mình, quên mất định hướng để trở về. Sư bà Thể Quán dịch bài kệ sau đây rất hay, trước khi niệm Phật.

Ái hà thiên xích lãng
Khổ hải vạn trùng ba
Dục thoát luân hồi khổ
Tảo cấp niệm Di Đà.

Sư bà đã cảm nhận được sự khổ đau của kiếp người là do bị nhận chìm bởi dòng sông ái dục. Ái tài, ái sắc, ái danh, ái thực, ái thùy là miếng mồi ngon để dẫn dụ chúng sanh vào vòng khổ lụy.

Sóng tình cuồn cuộn muôn trùng
Nhận chìm bao kẻ anh hùng tài ba
Chúng sanh muốn thoát Ta Bà
Mau mau niệm gấp Di Đà Như Lai.

Một tờ lịch nữa được rơi xuống, thân Tôi bị trầy đi lớp da mỏng bên ngoài. Sáng ngày mùng ba, khi những hạt sương còn lấp lánh trên đầu ngọn cỏ, như những viên ngọc vụn đính vào thảm cỏ xanh trông thật đẹp mắt, là lúc những chiếc xe hành hương chuẩn bị chuyển bánh đưa đoàn Phật tử trở về các Tổ đình, tự viện ở ven đô để lễ Phật và vấn an sức khỏe chư Tôn Thiền đức.

Cỏ xanh tươi nhuộm trắng ở ven đường
Bao sương sớm tan dần trong nắng ấm.

Sau một ngày hành hương vất vả, nhưng ai cũng thật vui vì đầu năm được viếng các cảnh chùa, được cúng dường các bậc kỳ túc Tôn đức, được lãnh những bao lì xì đầu năm, được gặp lại bạn bè đồng đạo, sau những ngày bận rộn để đón xuân.

Rồi một tờ lịch nữa lại rơi, thân tôi bắt đầu hơi ốm, đang suy nghĩ mông lung, tiếng kinh công phu chiều của quý Thầy lại vang lên.

Ngày nay lại đã qua rồi
Mạng căn huyết mạch lần hồi khô khan
Dường như cá cạn ở ao
Khổ thêm thì có chút nào vui đâu
Cần tu tợ lửa đốt đầu
Đừng cho sái buổi đi chầu Đế Vương.

Thật đúng như vậy, khi mình có tội, nhà chức trách triệu tập, không lý do gì mình được trễ nãi. Cũng như vô thường đến, là chúng ta phải ra đi, gia đình bà con quyến thuộc, tiền tài cũng đành bỏ lại, chỉ có đem theo nghiệp của mình là thiện và ác mà thôi. Tôi còn nhớ Tổ Qui Sơn dạy rằng: “Vô thường lão bệnh bất dữ nhơn kỳ, triêu tồn tịch vong, sát na dị thế.” Nghĩa là sự vô thường già chết nó không hẹn cùng người, sớm còn tối mất, trong một sát na đã chuyển sang đời khác. Lời Phật, ý Tổ, đã dạy rõ ràng, chúng ta hãy nhìn lại những vụ tai nạn giao thông, hay những người bị bịnh đột quỵ, chỉ trong tích tắc là đã thành người thiên cổ. Chư Phật đã dạy: “Các pháp vô thường”, nên tôi chẳng buồn cho số phận của mình nữa. Mùa xuân đi qua, mùa hạ lại trở về, các chùa chuẩn bị cho mùa An cư kiết hạ.

Hạ lại về mùa sen hồng đua nở
Mùa Tăng Ni thúc liễm nơi thân tâm
Xoay tánh nghe, nghe trở lại tâm mình
Phát trí tuệ như bình minh ló dạng
Ánh chiêu dương lên cao và chói rạng
Sạch ưu phiền, chấp chứa đã từ lâu.

Thân là quyển lịch, tôi làm việc dường như vô tích sự, nhưng tôi tự nghĩ, mình đã giúp ích cho đời: Báo tin những ngày Vía Phật, ngày Tết Đoan ngọ hay Tết Thiếu nhi…. Lịch tôi rất hân hoan vì đã đồng hành cùng các bậc đầy đủ trí tuệ của loài người, cùng chia ngọt sẻ bùi cùng chư Tăng, Ni tu học tại Hạ trường qua những ngày oi bức của mùa hạ. Thấm thoát chín mươi ngày trôi qua, chín mươi ngày gói trọn nhiều kỷ niệm vui buồn của hành giả An cư khi sắp chia tay.

Không gian buồn và thời gian ngừng chuyển
Cảnh vật buồn trong giờ phút chia tay
Không tất cả nhưng còn trong tất cả
Chia tay nào không mang nặng thương đau.

Tuổi trẻ chung sống với nhau trong nghĩa tình pháp lữ, làm sao tránh khỏi bùi ngùi luyến lưu bi cảm. Bản thân tôi cũng cảm thấy nao nao. Sau chín mươi ngày, tôi đâu còn gặp lại những người con gái Đức Như Lai trong Hạ trường này, hằng ngày đến thăm nom, nâng niu, rồi gỡ đi một tờ lịch.

Thời gian là chuỗi dài vô tận, thời gian tiến về tương lai, cứ thế thân lịch tôi lại lùi dần về quá khứ.

Mùa thu lại về, mọi người hướng tâm về cội nguồn tâm linh và cội nguồn huyết thống.
Chuông chùa vang nơi nơi

Mùa thu, mùa lá rơi
Buồn thay, thương nhớ mẹ!
Nhớ thương lòng chẳng vơi
Mẹ ơi! Giờ ở đâu?
Mây về giăng lối sầu
Nhớ thương, thương nhớ mãi
Tụng kinh con nguyện cầu.

Bầu trời trong xanh mát dịu, vài áng mây lững lờ trôi, chẳng biết bay về nơi đâu! Thong dong tự tại trên bầu trời sanh diệt của kiếp người. Những làn da mát dịu của bé sơ sinh, lớn dần theo năm tháng, chai sạn khô cằn khi trưởng thành lao động, héo mòn theo quy luật diệt sinh, rồi thời gian chóng vánh qua mau, đến hôm nay vầng trán nhăn nheo với làn da xanh mét, nào ai dám bảo sẽ sống mãi với thời gian! Mùa thu lá vàng bắt đầu lìa cành, do những trận gió cuồng phong chuyển mình, bởi cái lạnh của mùa đông rét mướt, tràn ngập khí lạnh cả không gian.

Nếu chẳng một phen ngời buốt giá
Hoa mai đâu dễ ngát mùi hương.

Thật vậy, sau những trận mưa sa bão táp, lá vàng rơi rụng, cành cây xơ xác, hứng chịu cái lạnh rát da. Thế rồi, ngọn cây đâm chồi nẩy lộc, báo hiệu một năm mới, một mùa xuân nữa lại trở về. Lúc ấy, thân hình lịch tôi tàn tạ dung nhan, chỉ còn vỏn vẹn mấy tờ lịch trên tấm bìa carton dày, treo chơ vơ trên bức tường trang trọng nơi khách đường.


Thời gian cứ mãi qua nhanh
Thân hình dày cộm nay thành ốm teo
Cuộc đời thanh thản vui theo
Hết mình phục vụ giàu nghèo chẳng nao.

TKN. Phước Giác

Tin khác

Cùng chuyên mục