Thứ Sáu, 29 Tháng Ba 2024
Truyện ngắnMón quà Vu Lan muộn

Món quà Vu Lan muộn

  Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc mùa Vu Lan. Bà Mai hết đi ra, rồi lại đi vào trông ngóng với vẻ mặt giận dữ. Năm nào cũng thế, cứ vào mùa Vu Lan là anh Hùng, con trai của bà lại tặng cho bà một đóa hồng đỏ thắm. Hoa hồng đã đi vào tiềm thức của bà nhờ có lễ Vu Lan. Rồi bà trở nên yêu hoa hồng, trồng hoa khắp vườn nhà để ngắm và chưng trong lọ. Hoa hồng còn là cầu nối gắn kết tình cảm thiêng liêng giữa bà và con trai. Anh Hùng thường nói: “Dù có đi bất cứ nơi đâu, đến ngày Vu Lan con sẽ về bên mẹ, tặng mẹ một đóa hồng rực rỡ thay cho lời tri ân, báo hiếu”

Vậy mà năm nay anh thất hứa. Anh đi công tác xa nhà hơn một tháng, hứa là sẽ về với bà đúng ngày Vu Lan. Thế nhưng sắp tới rằm tháng bảy mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Vì vậy mà bà Mai rất giận dữ. Món chè khoai lang mà bà nấu cho cậu con trai ăn giờ sắp thiu rồi. Biết anh Hùng thích món chè khoai lang nên lúc nào anh đi xa về, cũng có một vài chén chè ăn ấm bụng. Cô giúp việc động viên:

– Bà đừng buồn nữa, chắc một hai ngày nữa cậu ấy về thôi. Cậu ấy không bao giờ thất hứa đâu.

– Tôi nghĩ nó đang cố tình né tránh tôi thì đúng hơn. Không muốn tặng quà cho mẹ thì nói một tiếng, làm gì phải khóa máy điện thoại chứ! Tham công tiếc việc rồi quên mất bà già này luôn .

– Cậu ấy cũng vì lo cho gia đình thôi mà. Tuổi trẻ có tài thì phải xông xáo lao động để tạo ra của cải, rồi thành công. Chứ già như tôi với bà thì còn làm được gì nữa.

– Tôi biết thế, nhưng thà nó nói một tiếng còn hơn im lặng. Tôi rất sợ im lặng.

– Chắc cậu Hùng bận nhiều việc đấy thôi!

Lúc đầu bà Mai giận nhưng rồi sau đó chuyển sang lo lắng. Hai ngày trôi qua rồi: “Sao nó chẳng liên lạc với mình nhỉ? Liệu có chuyện gì xảy ra không?”. Rồi bà cuống cuồng lên, nhờ cô giúp việc lục tung căn phòng của anh Hùng để tìm số điện thoại bạn bè. Nhưng cuối cùng vô vọng, ai cũng lắc đầu nói không liên lạc được. Bà nghĩ đến chuyện không may, sợ con bị tai nạn, bị cướp hoặc đại loại điều gì không tốt đang xảy ra. Nỗi lo ấy đã thành hiện thực. Trưa hôm ấy, có hai cảnh sát giao thông đến nhà bà. Họ nói là có một thanh niên bị tai nạn giao thông, đang nằm bệnh viện điều trị, mời bà đến nhận diện. Vì không có giấy tờ tùy thân và điện thoại trong người nên không thông báo cho người nhà hay kịp. Bà như tảng băng tan chảy, sụp đổ vì ánh mặt trời, ngất đi nhiều lần. Nhưng rồi cô người làm cũng kịp đưa bà đến bệnh viện. Bà Mai hồi hộp, lòng thầm mong đó sẽ không phải là con trai mình, và rằng con trai mình còn đang đi công tác về không kịp. Nhưng đó là sự thật. Anh Hùng đang nằm trên giường bệnh, vừa tỉnh lại sau hai ngày mê man. Chân anh bị gãy, buộc phải băng bột trong khoảng thời gian 2-3 tháng. Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên bà Mai có vẻ mạnh mẽ hơn, chỉ ôm lấy con và khóc.

– Giấy tờ tùy thân và điện thoại con đâu? – Bà Mai hỏi.

– Con không biết. Khi vừa xuống phi trường, con vội đón taxi về ngay với mẹ. Nhưng trên đường ghé mua đóa hoa hồng, một chiếc xe gắn máy tông vào con. Sau đó thì như thế này đây… Con nghĩ có lẽ bọn hôi của đã lấy mất rồi.

Đoạn anh Hùng lấy đóa hoa hồng bên cạnh mình đưa cho bà Mai:

– Đây, quà của mẹ nhân mùa Vu Lan đây. Tuy muộn, tuy hoa đã héo, nhưng đó là tấm lòng của con, mong mẹ đừng giận.

Bà Mai mắng yêu con trai mình:

– Cha mày! Mẹ xin lỗi mày còn không hết. Tạ ơn trời, cũng may là con không sao. Cảm ơn con vì tất cả, con yêu!

Vũ Thanh Thanh

Tin khác

Cùng chuyên mục