Thứ Bảy, 13 Tháng Tư 2024
Cảm tácNgắm hoa rơi

Ngắm hoa rơi

  Ở đâu đó, vào thời điểm này bạn đang tất bật hối hả chạy đua với thời gian thì tôi đang đắm chìm trong cái u tịch của núi rừng, lặng lẽ ngắm hoa rơi.

Nào phải học đòi theo thú vui của tao nhân mặc khách. Chỉ vì mùa đông nơi này đẹp tựa như thơ.

Anh đào nơi tôi đứng không kiều diễm như những cánh sakura trên đất nước mặt trời mọc nhưng nó cũng đủ để một kẻ phàm phu như tôi rung lên những nhịp đập cảm giao với vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng.

Biển vẫn đang xô vào ghềnh đá từng hồi. Tôi tự hỏi với chính mình sao biển mãi xô bờ thế nhỉ? Và chợt nhận ra trong câu hỏi ấy có bóng dáng những ba đào vẫn hằng lăn tăn nơi tận cùng chiều sâu tâm thức.

Làm sao có thể diễn tả được cho bạn khung cảnh mùa đông nơi này? Anh đào chỉ nở khi cái lạnh mùa đông tràn về. Anh đào đang khoe sắc hồng trên nền biển xanh màu ngọc bích.
Tôi như bị thôi miên theo những cánh hoa rơi trong gió chiều. Dưới ánh tà dương, xác hoa mang một vẻ đẹp lấp lánh đượm buồn. Những cánh hoa chỉ kịp khoe sắc trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi trở về với cát bụi vậy thôi.

Làm sao khi vẫy tay chào cuộc đời có thể mang thần thái của những cánh hoa rơi: nhẹ tênh giữa khoảng mênh mông đất trời? Tôi không muốn liên tưởng đến cái vô thường mong manh tạm bợ qua những cánh hoa rơi. Bởi hình ảnh hoa rơi khiến lòng tôi bình thản đến lạ thường. Tôi không nghĩ những cánh hoa ấy mang vẻ đẹp đượm buồn bởi từng cánh hoa rơi một cách nhẹ nhàng và bình yên quá đỗi. Có lẽ chúng đang mỉm cười theo vũ điệu hân hoan trở về với lòng đất mẹ, trở về với cội nguồn nguyên sơ, mãn nguyện vì đã hoàn thành xong sứ mạng khoe sắc cho đời.

Bạn thấy gì qua những cành anh đào đang khoe sắc? Phải ấp ủ bao ngày nắng hạ, gom góp bao nhiêu gió thu, chứa đựng bao nhiêu sương rét mới có thể bung nở những cánh hồng dịu dàng đến thế. Lòng ta cũng vậy, đi qua hết thảy những chông chênh gập ghềnh sẽ là một bình nguyên đầy hoa cỏ và nắng ấm.

Trong phút chốc tôi thấy mình cũng đang rơi. Rơi những tham chấp. Rơi những muộn phiền. Rơi những vọng tưởng đảo điên. Rơi… Rơi…

Hoa về góc núi tịch liêu
Tôi về am cũ chuông chiều nhẹ ngân.

Bích Quyên

Tin khác

Cùng chuyên mục