Tứ đại La hán (chữ Hán: 四大羅漢) là một danh xưng dùng để chỉ 4 vị tăng sĩ Ấn Độ thời Thích-Ca Mâu-Ni còn tại thế. Tương truyền, 4 vị Tăng sĩ này được Thích-Ca Mâu-Ni giao phó trách nhiệm truyền bá Phật pháp sau khi Thích-Ca qua đời.
Theo các sách “Di Lặc hạ sinh kinh” thời Tây Tấn và Xá-lợi-phất vấn kinh thời Đông Tấn thì trước khi Phật nhập Niết-bàn đã phái 4 tỳ-kheo là Ma-Ha-Ca-Diếp (Mahākāśyapa), Quân-Đồ-Bát-Thán (Kundapadhaịiyaka), Tân-Đầu-Lư (Piṇḍolabhāradvāja), La-Vân (Rāhula) “trụ thế bất niết bàn, lưu thông ngã pháp” (住世不涅槃,流通我法), tức ở lại thế gian để hoằng dương Phật pháp. Do đó, 4 vị tỳ-kheo này được tôn xưng là “Tứ đại La hán” và là những Tăng sĩ đầu tiên được xưng tụng bậc A-la-hán. Tuy nhiên hình tượng Tứ đại La hán rất ít khi được họa hình hoặc tạc tượng, nên rất ít người biết.