HĐ Có một thực trạng không thể phủ nhận đã và đang tồn tại giữa cuộc sống đời thường. Đó là sự phá bĩnh công việc làm của người khác mà công việc ấy hoặc tự mình không làm được, hoặc tự mình cũng ưa thích làm nhưng khả năng phát triển lại không được bằng người. Người mang bản tánh ấy nói là ích kỷ cũng đúng, mà nói ganh tỵ cũng không sai.
Người mang bản tánh ganh tỵ có mặt ở khắp mọi nơi, mọi thời đại, mọi tầng lớp. Nơi thương trường vì lo sợ người khác lợi lộc hơn mình mà tìm cách gièm pha. Nơi chính trường lo sợ người khác có địa vị cao hơn mình mà mưu toan triệt hạ. Ngoài xã hội lo sợ người khác danh vọng hơn mình mà sanh tâm đố kỵ… Tồi tệ hơn, trong chốn văn chương vốn thường sống bằng tâm hồn nhạy cảm, tinh thần trong sáng, hạng người ấy cũng không thiếu.
Chỉ vì sợ người khác “nổi” hơn mình nên đã sanh tâm đen tối tìm đủ mọi đòn phép tung ra nhiều chiêu thức độc hại vừa mong triệt hạ uy tín của đối phương, vừa muốn gây được chút ít tiếng tăm cho mình mặc dù chiêu thức sử dụng thuộc hàng hạ tiện mà bậc tri thức, chính nhân quân tử chỉ cần nghĩ đến cũng đã lấy làm hổ thẹn với lương tâm.
Khi mang tâm địa không tốt người ta có thể làm những việc xấu xa mà không cần biết hệ quả của những việc làm ấy sẽ gây nên tác hại như thế nào. Bôi nhọ người cùng thời với mình đã đành, họ còn bóp méo cả sự thật đã có từ ngàn xưa, suy diễn theo tư duy thiển cận để đi ngược lại với trào lưu văn học sử chính thống mà ông cha đã từng nhiều thời đại trân trọng vun bồi, nuôi dưỡng, phát huy. Có nghĩa là họ đã công khai đả phá ngay chính những công trình lợi ích của ông cha đã dày công xây dựng để lại cho con cháu. Như thế có nghĩa, họ là những người mất gốc đáng thương hại. Đồng thuận với họ chỉ có thể là hạng người vừa có tâm địa không khác họ, vừa có kiến thức bảo thủ hẹp hòi tưởng con ểnh ương to được như con bò.
Đả phá việc làm đúng đắn của người khác, đả phá truyền thống tốt đẹp của cha ông mà không tự lượng sức mình vốn chỉ mù mờ trong sự hiểu biết. Nực cười hơn là chính bản thân họ không ít người nằm trong cái nôi của sự việc mà họ đang cố tình đả phá ấy. Người thức thời không lên tiếng phản bác không phải vì không thấy được việc làm đen tối của họ. Đúng sai đã có công tâm sáng suốt của dư luận phẩm bình. Việc sai trái tất sẽ bị thời gian đào thải. Việc làm theo xu hướng vị kỷ, nhằm lợi mình hại người như con dao hai lưỡi tự đâm ngược lại mình như chiêu thức “gậy ông đập lưng ông” để đem áp dụng ngược cho chính người sử dụng. Ông bà ta đã từng nói: “Hàm huyết phún nhơn, tiên ô tự khẩu” (Ngậm máu phun người, dơ nhớp đầu tiên nơi miệng mình).
Bản chất của sự ganh tỵ là ích kỷ nhỏ nhen, không muốn để người khác hơn mình dù khả năng của mình quá ư hạn hẹp. Người mang tánh ấy đã làm cho mắt mờ tăm tối, tự đẩy mình vào vùng trời đen đúa hoang tưởng, bán rẻ nhân cách để nhận lại sự xa lánh của nhiều người.
Điều tốt nhất là nên thấy được việc của mình làm. Mỗi người có một hướng đi riêng miễn là không vi phạm đến quyền lợi chung, không gây ảnh hưởng xấu cho nhân quần xã hội. Nhất là không nhìn người khác bằng con mắt ganh tỵ.
Kim Hoa