Thứ Tư, 27 Tháng Chín 2023
Truyện ngắn Rắn hổ mang

Rắn hổ mang

  Sư bà Thích Nữ Diệu Không không chỉ là người đã đặt viên gạch xây dựng Ni trường Diệu Đức – ngôi trường cho Ni giới đầu tiên ở Huế mà còn góp công lập rất nhiều chùa, Hồng Ân – Huế, chùa Bảo Quang – Đà Nẵng, Bảo Thắng – Hội An, chùa Tịnh Nghiêm – Quãng Ngãi rồi về Từ Nghiêm – Sài Gòn, chùa Kiều Đàm – Công Lý, Diệu Giác – Quận 2. Nhưng trước đó, sư bà chủ yếu dành thời gian làm phật sự. Trong giai đoạn đầu nhập thất 1 tháng (năm 1960), tôi và các tỷ muội có chứng kiến một sự kiện kinh hoàng mà đáng nhớ: sư bà thuần hoá rắn hổ mang.

Một hôm, sư bà ngồi thiền trong tịnh thất, chúng tôi đến đưa thức ăn và nước uống như mọi ngày thì bỗng thấy một con rắn hổ mang đang nhìn chằm chằm vào mắt sư bà trong tư thế tấn công. Mấy tỷ muội hồn bay phách lạc, chỉ biết nhìn trân trân hoảng sợ:

– Sư bà ơi, con rắn sắp mổ mắt sư bà rồi kìa.

Trái ngược với thái độ sửng sốt của tôi và các tỷ muội, sư bà bình tĩnh ngồi trì niệm Chú đại bi. Càng nghe lời trì niệm, con rắn càng bớt tính hung hãn, nó dần dần trở về thế phòng thủ. Nhưng đột nhiên, nó phóng qua đầu sư bà khiến chúng tôi kinh hoàng khiếp vía. Con rắn đi quanh sư bà 3 vòng rồi bò ra ngoài. Chúng tôi có ý định đuổi theo đánh chết để nó không làm hại ai thì sư bà ngăn lại và yêu cầu theo dõi xem nó đi đâu. Nghe thế, chúng tôi không dám đánh đuổi mà chỉ lần theo dấu vết ra sau vườn…

Thời gian nhập thất kết thúc, chúng tôi liền gợi lại câu chuyên con rắn hổ mang để hỏi vì sao sư bà quyết định giữ lấy mạng sống cho nó dù nó có ý định làm hại sư bà. Sư bà bình thản đáp:

– Con rắn này báo mộng trước đó một tuần để báo thù tôi. Những kiếp trước tôi là thương gia, lái buôn. Đang đi buôn thì tôi gặp sóng to mưa bão, rồi một con thuồng luồng xuất hiện đe doạ cả đoàn tàu. Để giữ an toàn cho hàng hoá và mọi người trên tàu, tôi đã phóng một con dao sắc lịm vào miệng nó. Con thuồng luồng đau quằn quại, máu lan ra đỏ cả một vùng biển. Khi nó không còn sức để vùng vẫy nữa, mọi người thay nhau phóng dao giết chết con quái vật.

Vậy ra con rắn hổ mang tìm đến sư bà chính là con thuồng luồng của những kiếp trước.Vì căm hận nên mỗi kiếp luân hồi luôn cố gắng trả mối thù nghìn xưa. Tuy nhiên, ý định của nó không bao giờ thực hiện được do sư bà luôn nguyện giải thoát cho chúng sinh, làm điều thiện cho đời. Khi mặt đối mặt với kẻ thù, con rắn ấy đã cố tình chớp lấy thời cơ nhưng càng được nghe trì niệm, nó càng xả bỏ lòng oán hận. Đến tiếng Chú thứ 108 thì con rắn phóng xuống, đi 3 vòng để cảm ơn sư bà. Cuối cùng, con rắn hổ mang chui vào cái mồ để xả cái thân rắn mà thoát kiếp được làm người

TKN Huệ Âm

Tin khác

Cùng chuyên mục

error: Nội dung được bảo mật !!