HĐ Trong đời sống thế gian, sở dĩ gia đình không hạnh phúc, cuộc sống không hòa hợp, đó là do sự thiếu hiểu biết về nhau, chưa thật sự cảm thông nhau giữa chồng và vợ. Nếu ta xây dựng một đời sống bình đẳng, tôn trọng, thủy chung, yêu thương gắn bó và cùng hướng đến một chân trời thánh thiện, thì chắc chắn rằng hạnh phúc sẽ ở trong tầm tay của mỗi gia đình, khi đó đời sống gia đình sẽ không có sự xung khắc, không còn đau thương và chắc chắn sẽ không còn cái cảnh chồng ly dị vợ, vợ ly dị chồng, cha mẹ lìa xa con cái và ngược lại. Một gia đình đạt được một đời sống an lạc hạnh phúc, có thể nói đây là những lợi ích lớn lao mang tính lâu dài bền vững. Chính vì vậy, đối với phụ nữ tinh thần cởi mở và rộng lượng trong tình nghĩa vợ chồng đóng vai trò rất quan trọng. Bởi người đàn bà có tinh thần cởi mở và rộng lượng mới có thể khôn khéo được. Vì, khôn khéo mà không rộng lượng, cởi mở thì chỉ là một thứ khôn khéo đanh đá, chua ngoa, không thể là một thứ khôn khéo dịu hiền, tế nhị và thâm trầm, một đức tính cần thiết của những người vợ, những người đàn bà thật sự duyên dáng đáng mến trọng.
Thông thường, những người đàn ông chán vợ chỉ vì gặp phải người đàn bà quá chua ngoa, đanh đá; chính những tính xấu và cách ăn ở kém tế nhị của người vợ, đã làm chồng xấu mặt, đã xô đẩy người chồng ra xa gia đình, vượt thoát ra ngoài đạo vợ chồng để cho người đàn ông phải buồn chán, tìm nguồn an ủi, những thú vui riêng với những người đàn bà khác ở bên ngoài. Không phải tất cả mọi hư hỏng, sa ngã của người chồng là do lỗi ở người đàn ông hoàn toàn. Đành rằng bất cứ người đàn ông nào cũng có ít nhiều tánh tham ái tình và ham vui trong phút chốc. Nếu người vợ không“gián tiếp nuôi dưỡng” tánh tham và sự ham vui phút chốc đó của người chồng bằng cách ăn ở lảnh đạm tinh thần và tỏ thái độ, cử chỉ chua ngoa của mình thì những khát vọng sa ngã của người chồng, không có cơ hội nẩy nở và bành trướng. Chính vật mà hầu hết những lỗi lầm sa ngã của người chồng người vợ mặc nhiên có trách nhiệm và liên hệ một phần trong đó.
Cách tốt nhất để giữ chồng, hay nói cách khác, để những bà vợ ngăn ngừa tính ham vui ái tình của người đàn ông trong đạo vợ chồng và người vợ tập cho mình một thói quen cởi mở và đức tính rộng lượng. Sợ mất mát tiền bạc ư ? Có thể ! Nhưng mất hay không là do tài gìn giữ tiền bạc và sự khôn khéo của người vợ. Nếu người vợ khôn ngoan, khéo léo, biết kiểm soát tiền bạc, những món chi tiêu hàng tháng trong gia đình có chừng mực thì không thể nào mất mát được. Vậy nên người vợ không phải sợ mất tình yêu khi người chồng may bị sa ngã với một người đàn bà khác. Người vợ nếu vẫn giữ được sự bình tĩnh, dịu dàng, chu đáo, làm tròn bổn phận đầy đủ, vẫn tươi vui với chồng, trong gia đình như không có việc gì xảy ra, tất nhiên người chồng phải suy nghĩ lại, thán phục và hổ thẹn cho mình. Đạt được đức tánh cởi mở, thâm trầm đó, chắc chắn người vợ sẽ không tỏ ra là người ích kỷ, nhỏ nhen, tức là không hay ghen bậy, ghen bóng, ghen gió. Người vợ phải tập cho mình cái thói quen lịch sự là không hay nghi ngờ bậy, tỏ cho chồng thấy mình là người thanh cao. Dầu bắt gặp lúc chồng mình đang giao du thân mật với một người đàn bà khác, cũng đừng tỏ vẻ sốt ruột. Thái độ bình tĩnh lịch sự và chính chắn của người vợ sẽ khiến cho người có tâm địa sái quấy, hay muốn phiêu lưu tình ái phải giật mình. Người vợ không cần phải tỏ thái độ vội vàng, có khi trở nên người nông nổi, ghen bóng, ghen gió sai lầm, tỏ ra là người non kém, thiếu tư cách ở đời. Ca dao có câu:
“Chồng giận thì vợ bớt lời,
Một sôi nhỏ lửa một đời không khê
Chồng giận thì vợ làm lành,
Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì ?
Thưa anh, anh giận em chi ?
Muốn lấy vợ bé, em thì cưới cho”.
Một người vợ mà nói lên được câu khôn ngoan như vậy đức ông chồng nào còn có thể ngoan cố mà giận hờn cho được, hay tiếp tục “làm giặc” trong gia đình được nữa. Người chồng có lòng dạ hẹp hòi đến đâu đi chăng nữa, trước thái độ này cũng phải nghĩ ngợi mà thương vợ nhà. Nếu người chồng là người đã quen thói trăng hoa từ hồi còn trẻ, hoặc mới vừa lầm lỡ, người vợ khôn khéo giải bày hơn thiệt bằng sự chìu chuộng dịu dàng và tỏ ra rộng lượng tha thứ không trách hờn. Thái độ nhẫn nhục, vị tha này của người vợ có hiểu biết sẽ làm cho người chồng tỉnh ngộ, không cần phải làm dữ hay bắt ghen. Có một câu nói của một phụ nữ mà tôi nghe rất tâm đắc: “ Tôi nghĩ có nhiều đàn bà quá ích kỷ, lúc nào cũng nghĩ tới mình. Mỗi lần nghe tin chồng có vợ nhỏ hay “mèo chuột” thì ngất xỉu hay phát điên, chửi bới, đánh ghen, om sòm. Hết sức là kỳ cục. Làm như người đàn ông là cái gì quý giá lắm không thể cho một người nào động tới. Bà lại nói: “Tôi cho là hạnh phúc gia đình không bao giờ mất. Lúc đầu, họ (người chồng) có thể quên lãng gia đình, theo đuổi một hình bóng nào đó. Được hay không thì họ vẫn quay về lối cũ đường xưa với “cái bến”, “con đò”. Họ không thể bỏ được nguồn gốc và căn bản lúc đầu. Người đàn bà, người vợ dĩ nhiên phải làm hết bổn phận của mình trong gia đình, chung thủy với chồng, thương yêu nuôi dưỡng con cái, săn sóc nhà cửa. Còn đàn ông thì tùy họ, hoặc sống chỉ với mình hoặc có thêm người khác. Thà để họ công khai chớ bắt họ dấu giếm thì là điều thêm khổ cho họ cho mình nữa”.
Phạm Côn Sơn