Thứ Năm, 18 Tháng Tư 2024
Cảm tácNgày mẹ đến

Ngày mẹ đến

  Con đi đâu con về đâu
Cuộc đời của mẹ là câu trả lời

Vượt hơn 200 cây số đường, xe lăn bánh từ 10 giờ đêm đến 4 giờ sáng đã có mặt tại Học viện. Ngay khoảnh khắc được tận mắt nhìn thấy chư Tôn đức cùng Tăng Ni sinh tuần tự thiền hành từ Tăng xá và Ni xá lên Chánh điện để tọa thiền và tụng kinh, mọi mệt mỏi trong Mẹ và mọi người dường như tan biến. Thay vào đó, nét ngạc nhiên, hạnh phúc hiện lên rõ rệt. Thế là cuối cùng Mẹ cũng đến được nơi, gặp được người, thấy được cảnh và thực hiện được việc mà Mẹ hằng mong ước từ lâu. Hôm nay có lẽ là thù thắng duyên trong cuộc đời Mẹ từ khi trở thành Phật tử.

Mẹ! Cho đến hôm nay, con mới cảm nhận được câu hát thường nghe: “Mẹ là bậc thang… để con bước lên đỉnh cao…” Cái gọi là đỉnh cao ấy chính là được sống trong ngôi nhà Chánh pháp. Xuất gia là quyết định của riêng con nhưng thềm thang để con bước lên được là nhờ Mẹ. Từ những câu niệm Phật ê a mỗi tối của ba Mẹ con khi con còn lớp Một, Mẹ dạy con chắp tay cúi đầu khi bắt gặp hình bóng nhà Sư dù là không quen biết. Lớn hơn chút nữa, Mẹ dạy con tụng Kinh khi đến chùa… Và rồi ngày con quyết tâm lìa bỏ mái tóc hằng gìn giữ, Mẹ là người dẫn con đi tìm nơi gửi gắm, dâng cho Phật với tất cả lòng thành kính và chắp vào những mơ ước mà Mẹ hằng ấp ủ.

Gia đình mình khó khăn nhưng Mẹ luôn trải thảm cho các con bước đi, bao nhiêu cam khổ một mình Mẹ gánh chịu. Mẹ luôn dõi theo từng bước chân con dù giờ con đã là con của Phật. Ở Trung cấp, không có bất cứ phương tiện gì để liên lạc ngoài chiếc điện thoại chung của Trường. Đêm con được gọi tên lên nghe điện thoại của Mẹ, giọng nói ấm áp quen thuộc hơn 18 năm qua làm con rưng rưng nước mắt, niềm vui như vỡ òa.

Năm nay là năm cuối con học tại Học viện, bao lần xuýt xoa khi nghe con kể về hình ảnh quý Thầy Cô tu học ở đây. Vừa nghe con nói khóa tu 10 ngày sẽ bế mạc, không cần thêm một suy tính nào nữa, Mẹ và các dì, các chị liền hồ hởi chuẩn bị tịnh vật tươm tất để mang vào cúng dường… Mẹ vừa cười vừa kể rằng: “Trước khi đi, tôi nói với Thiên Tuệ (cháu ngoại hơn một tháng tuổi), đây là lần đầu tiên Ngoại cúng dường nhiều vậy đó. Ngoại hồi hướng phước này cho con để con được mạnh khỏe nha”. Niềm hân hoan vẫn theo khuôn mặt hao gầy của Mẹ về đến nhà sau khi đã hoàn thành sở nguyện ở Học viện.

Con xuất gia chừng ấy năm nhưng dường như chưa chuyển hóa được một Phật tử nào, vậy mà Mẹ lại chuyển hóa cả một đại gia đình bên Ngoại và một số hàng xóm láng giềng, từ lúc chưa biết chùa chiền là gì, đến khi biết làm công quả, thờ Phật, cúng dường Trai Tăng, Trai phạn, tụng Kinh, bố thí, xóa bỏ hơn thua ganh ghét lẫn nhau, hướng dẫn con cái sống và thực hành theo đạo lý.

Cực khổ từ thuở nhỏ, học vấn không cao, Mẹ kết duyên với người mình chưa từng yêu, để rồi dang dở ở tuổi trung niên. Thế nhưng Mẹ không để ba đứa con phải thất học. Mẹ làm mọi việc để chúng con có cuộc sống tuy không dư nhưng cũng chẳng quá thiếu thốn. Nay gia đình mình ổn định cũng là lúc sức khỏe Mẹ đã cạn kiệt bởi gió sương cuộc đời. Nhưng cũng là lúc niềm vui tâm linh tràn đầy trong Mẹ, bởi Mẹ làm được những điều mà ngày xưa chỉ nghĩ đến cũng không dám…

Mẹ và gia đình gọi con bằng cái tên nghe có vẻ quê quê nhưng lại dễ thương do chính Sư bà chỉ dạy: “Ni Phát”. Hôm nay, con mang trong mình chí nguyện của một Ni lưu xuất trần và tiếp nối ước mơ dang dở ngày xưa của Mẹ, nhưng Mẹ chưa một lần đòi hỏi con phải đạt được những gì. Mẹ chỉ nói “Ni Phát cố gắng lên!” để động viên mỗi khi biết con đang khó khăn và Mẹ sẵn sàng đón nhận con trở lại nếu con không tiếp tục con đường này nữa.
Hôm nay trước Thế Tôn, con lại xin thêm một lần ích kỷ để nguyện cầu những việc Mẹ đã và đang gieo tạo sẽ là nhân lành dẫn đến quả báo tốt đẹp cho Người trong hiện tại và tương lai.

Huệ Quang

Tin khác

Cùng chuyên mục