Thứ Tư, 27 Tháng Chín 2023
Cảm tác Mùa trăng yêu thương

Mùa trăng yêu thương

 Trung thu – tên gọi thân thương trong miền nhớ của mỗi người. Và khi Trung thu về, nó lại gợi cho con người ta bao nhiêu cảm xúc… Rất lạ, cuộc sống hiện đại trong mùa Trung thu thời hiện đại lại cứ khiến con người ta bất chợt hoài niệm về những Trung thu xưa, với góc bánh dẻo, bánh nướng bé tí, với những chiếc đèn ông sao tự tạo bằng nan tre và giấy bóng xấu xí cùng cả nỗi nghẹn ngào tủi thân của đứa trẻ nghèo. Hay bởi chính những gieo neo ấy lại cho con người ta biết nâng niu những gì đang có, biết nhìn cuộc đời, vì thế mà nhân ái, mà yêu thương hơn. Năm nay đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng tôi vẫn háo hức chờ đợi ngày rằm tháng tám – Tết Trung thu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nó xa lạ với mình, bởi trong ký ức tuổi thơ, lúc nào ngày hội ấy cũng hết sức tươi vui và ấm áp. Tôi vẫn nhớ mùa Trung thu năm ấy, khi chỉ còn vài ngày nữa là đến rằm. Cha dắt hai chị em đi bộ sang nhà bà ngoại, tình cờ ngang qua một cửa hàng bán đèn ông sao. Hai chị em tôi cứ đứng dán mắt vào nhìn mãi không chán. Tôi cố năn nỉ cha dừng lại một lát để được thỏa thích ngắm những chiếc đèn đẹp kỳ diệu như vì sao lấp lánh vậy. Chúng tôi cứ đứng ngắm say mê đến nỗi khi bị bà chủ cửa hàng tiến ra quát đuổi đi mà vẫn không thể nào dứt ra được. Cha liền chạy đến, bế em lên và dắt tôi đi. Suốt cả quãng đường còn lại bố không nói một lời, nhưng thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên tôi thấy mắt cha như có ngấn nước. Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng mình là đứa bé hư nên bị người ta mắng rồi làm cha buồn. Tôi thấy mình có lỗi lắm.

Sáng ngày hôm sau, tôi thấy cha mang về nào giấy màu, nào những thanh tre nhỏ, nào hồ dán, rồi bố hì hụi vót tre, cắt giấy. Khi biết cha đang làm đèn ông sao cho mình hai chị em tôi vui lắm, sà xuống bên cha, líu lo đủ thứ chuyện rồi cũng tranh nhau cắt giấy cùng bố.  Đến lúc thiếu giấy, cha đành lấy tạm  tờ báo cũ xin được của nhà hàng xóm dán thêm vào. Thế là, Trung thu năm ấy hai chị em tôi lại có chiếc đèn ông sao của riêng mình. Sao mà chúng tôi mong ngóng Trung thu đến thế. Thế rồi, trăng tròn vành vạnh, mới sâm sẩm mà chị Hằng Nga đã tỏa sáng khắp ngõ rồi. Giữa trăm nghìn màu sắc của những chiếc đèn kéo quân, những đèn ông sao, những đồ chơi bằng giấy bóng kính, thì hai chiếc đèn bằng giấy màu và báo cũ của chúng tôi như là vịt con xấu xí giữa bầy thiên nga. Vậy mà hồi đấy, tôi không hề thấy xấu hổ vì điều đó, tôi thấy tự hào vì mình cũng có một chiếc đèn sao của riêng mình sau biết bao mùa Trung thu chờ đợi. Và em tôi cũng thế. Mùa Trung thu qua đi, hai chị em quyết định cất thật cẩn thận chiếc đèn ông sao để sang năm lại dùng. Từ đó, chúng tôi lại có đèn ông sao, chiếc đèn năm nào cũng được thay áo mới, mỗi năm lại đẹp hơn một ít…

   Cũng trong khoảng thời gian ấy, hai chị em tôi không chỉ tận hưởng ngày hội thiếu nhi cùng bạn bè mà còn cảm nhận được không khí ấm áp của tình cảm gia đình. Thậm chí đến lúc qua rằm, chúng tôi vẫn đem treo chiếc lồng đèn trước cửa nhà rồi ngắm nhìn mải mê. Trung thu qua nhanh thật nhưng nó ấm áp biết bao! Bây giờ đều đã lớn, nhưng cảm xúc với mùa Trung thu của hai chị em tôi xem ra vẫn còn nguyên vẹn như chỉ vừa mới gặp vào ngày hôm qua. Mùa Trung thu này, mây vẫn nhẹ nhàng trôi, và trăng thì vẫn dịu dàng tỏa sáng. Những chiếc đèn lấp lánh giờ đã thật xa trong kí ức tôi và chắc là em tôi cũng vậy. Thế nhưng, mỗi mùa trung thu lại thấy se se những kỷ niệm ùa về. Những kỷ niệm đã làm nên một Trung thu thật riêng, thật kỳ diệu trong tuổi thơ của chúng tôi…Những mùa Trung thu đến rồi đi đã giúp tôi nhận ra nhiều thứ. Ngày hội trăng rằm ấy không chỉ là niềm hạnh phúc của riêng tuổi thơ ai mà còn là dịp để tình yêu thương được sẻ chia trong nhịp đập thương yêu của mỗi người…

Thành Tâm

Tin khác

Cùng chuyên mục

error: Nội dung được bảo mật !!