HĐ Biển Ninh Hòa vô tư rì rào tiếng sóng vỗ vào bờ cát, từng lớp sóng xô đẩy nhau tự nhiên tung bọt trắng xóa giữa mênh mông biển trời. Những chiếc lá vàng lìa cành rụng xuống gốc cây lại trở về với cội nguồn nguyên thủy của nó. Thi thoảng gặp cơn gió thổi chiếc lá vàng tung bay tự do phủ đầy trên các lối đi, chỉ còn lại thân cây khẳng khiu, khắc khoải trơ cành! Cảnh vật vô tình mà như đồng cảm với tâm trạng lúc này của hàng môn hạ chùa Minh Châu, bàng hoàng hụt hẫng với niềm xúc cảm dâng tràn như “Con Nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô.” Tôi lặng lẽ đứng dưới hiên chùa, thẫn thờ nhặt phiến lá vàng rơi, nghe hồn mình đọng giữa hoàng hôn giọt chiều, một cảm giác buồn hiu hắt, buồn đến nao lòng! Bởi một đóa hoa Ưu Đàm rơi – một bậc Đại Ni của thị xã Ninh Hòa đã vẫy tay chào Đại chúng an nhiên quảy dép về cõi Tịch diệt vi lạc.
Nắng Hạ đã phai dần, nhưng đó đây vẫn còn những tán phượng hồng đỏ rực thắm như màu máu con tim! Vậy là mùa Giải chế năm nay vắng bóng Người, vắng lời răn dạy khuyên nhắc của bậc Trưởng lão Ni khả kính. Vốn sinh ra tại quê hương Phan Rang – Tháp Chàm nơi vùng đất cơ man nắng, gió và cát, un đúc nên ý chí và lòng kính tin Tam bảo của cô bé 14 tuổi, nằng nặc xin song thân dẫn đến chùa thế phát xuất gia. Rồi từ đó, trong nếp sống Thiền môn thanh tịnh, tuổi thơ hồn nhiên vô tư lự, ban ngày làm thiên thần quét lá, đêm về tìm vui bên những trang kinh khô khan chứa đựng giáo nghĩa thậm thâm vi diệu. Thiết nghĩ, nếu không phải do túc duyên nhiều đời gieo trồng hạt giống Bồ đề giải thoát thì tương rau dưa muối đạm bạc làm sao có thể giữ chân một cô bé đang ở tuổi niên thiếu nhiều ước mơ tươi đẹp lại vui thích đồng chơn nhập đạo?
Ngày tháng dần trôi, năm lên 16 tuổi oai nghi tế hạnh đủ đầy Người được Sư phụ cho thọ giới Sa di ni, khoác lên mình chiếc y vàng giải thoát, nhập chúng tu học, vun bồi kiến thức Phật pháp sâu dày, được lãnh thọ Cụ túc giới nghiêm trang thân tướng. Kể từ đó, tấm y vàng ấm bước chân đi, chí nguyện độ đời bừng sáng trong tâm thức. Người mang tâm từ ngược xuôi muôn dặm hành trình tùy duyên hóa độ chúng sanh, những năm gánh vác trách nhiệm tại Ký Nhi Viện Khải Đoan – Đắk Lắk, thân nữ nhi hữu duyên hành đạo nơi vùng Tây nguyên được mệnh danh là phố núi dịu dàng và tĩnh lặng, nơi núi rừng hoang sơ với những cánh rừng cà phê xanh ngắt bạt ngàn gió lộng, những mái nhà sàn của người dân tộc thiểu số, tâm hồn Người cũng rộng mở thênh thang, bình dị mộc mạc, tận tâm hết lòng cho đàn trẻ được sưởi ấm tình thương như một hiền mẫu dù bản thân chưa hề biết làm mẹ bao giờ, vừa khéo léo dẫn đưa giáo pháp Phật đà vào tâm hồn trẻ. Ôi, “Bàn tay mở những ân tình, bàn tay mở những bình minh cuộc đời, ươm mầm đức hạnh muôn nơi, tạc vào năm tháng nụ cười Như Lai.” Thế rồi, duyên lành đưa đẩy vùng đất Nha Trang – Ninh Hòa nơi có biển xanh hiền hòa cát trắng, nơi có nhiều người con gái của Thế Tôn tụ hội, đã lưu giữ bước chân Người về đây để lãnh đạo Ni đoàn.
Đến từ những vùng miền khác nhau, Ni chúng đa phần là Trụ trì nên cách giáo huấn của Người cũng rất tế nhị. Có những buổi họp Chúng bàn thảo công việc, cắt cử công tác giúp Giáo hội thì người nhẹ nhàng sẻ chia kinh nghiệm cách hành đạo; Có những kỳ họp căng thẳng vì một ai đó phạm lỗi cần giáo giới nghiêm khắc thì Người cũng rầy la không kiêng nể, thiên vị. Tuy nhiên, với bản tánh giản dị, xuề xòa không để bụng, nên dù bị quở trách Ni chúng cũng rất kính thương Người. Hôm lễ tưởng niệm lần thứ 59 ngày vị pháp thiêu thân của Thánh tử đạo Diệu Quang, Người ngồi xe lăn đến chùa Đức Hòa dự lễ. Mon men đến gần cúi đầu xá chào, Người nở nụ cười tươi hỏi han vài câu rồi xoa đầu con ân cần dạy bảo: “Ừ, ráng nhen con!” Đây là hình ảnh hiếm hoi con gặp được Người lần sau cuối. Tháng bảy mây trắng tiễn đưa, Phật đã gọi Người về dự họp, sắc thân tứ đại của Người đã trả về cho cát bụi, nhưng ân tình này con mãi khắc ghi.
Minh Châu Ni tự, là địa điểm một thuở chư Ni vân tập tụng giới, giờ đây men theo con đường đê dẫn vào chùa, mùi hương lúa mạ phảng phất, những bông hoa dại ven đường cúi đầu tiu nghỉu, se thắt tâm hồn tôi nỗi vấn vương lối về! Cung kính bái biệt Người – một đóa Ưu Đàm ngát hương giữa vườn hoa Ni chúng Ninh Hòa. Nếu như có thể bằng văn tự ngôn ngữ trần gian để diễn đạt hết lòng kính quý tiếc thương bậc Trưởng lão Ni đức hạnh, chúng con mạn phép mượn cụm từ Đảnh lễ niệm Ân.
Thích Nữ Chơn Huệ