Thứ Sáu, 29 Tháng Ba 2024
Cảm tácHương xuân bất tận

Hương xuân bất tận

  Xuân Canh Tý lại trở về trên mọi miền đất nước, từ thành thị đến thôn quê, đâu đâu người dân cũng nô nức đón chào ngày đầu năm lịch sử. Ngày Tết cổ truyền của dân tộc Việt Nam, đối với Phật giáo ngày này còn là ngày Đản Sanh của Đức Từ Phụ Di Lặc. Nhìn nụ cười hoan hỷ của Ngài, ai ai cũng cảm thấy vui lây, như mùa Xuân đang hiện hữu.

Đại đỗ năng dung, dung thế gian nan dung chi sự
Hàm nhan vi tiếu, tiếu thế gian nan tiếu chi nhân.

Vâng! Với chiếc bụng lớn của Ngài. Ngài dung nạp những điều thế gian không thể dung được.

Ngài mỉm cười, cười những điều thế gian không thể khoan dung. Với hình ảnh Lục tặc, điêu khắc gia tạc chung quanh tượng Ngài, tượng trưng cho sáu tên giặc: sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp, luôn quấy rầy mắt, tai, mũi, lưỡi của Ngài, chúng móc lỗ tai, thọc vào rốn… thế mà Ngài vẫn mỉm cười không hề giận hờn hay trách móc. Bởi thế, Ngài mới được thọ ký thành Phật ở tương lai, sở dĩ chúng ta còn trầm luân trong sanh tử khổ đau, là do chúng ta còn quá nhiều chấp trước: tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến…, nó sai sử hoành hành chúng ta trong từng sát na. Thiền sư Mãn Giác từ giã Tăng chúng bằng một bài kệ thị tịch như sau:

Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục tiền nhãn quá
Lão tùng đầu thượng lai
Mạc vị Xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

Nghĩa là:

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai.

Phải chăng, cành mai của Thiền sư Mãn Giác là cành mai của Chư Phật, chư Tổ? Mùa Xuân bất tận luôn hiện hữu trong tâm các Ngài, vì các Ngài đã đoạn tận Vô minh hoặc, Trần sa hoặc, thì các Ngài đâu còn chìm đắm trong nhơn, ngã, bỉ, thử. Thiền sư Mãn Giác đã dạy: “Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết, đêm qua sân trước một cành mai”. Chỉ một cành mai thôi, cũng đủ hương thơm phảng phất tỏa ngát cho đời. Hoa nở, hoa tàn, đó là việc của đời thường, còn thấy bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Bởi trong tâm chúng ta bị thất tình, lục dục lôi cuốn, sáng nắng, chiều mưa là cảnh bi đát của một gia đình không hạnh phúc, trống đánh xuôi mà kèn thổi ngược. Cho nên, trong kinh Đức Phật dạy: “Ta bà khổ, Ta bà khổ thùy nan số”, nghĩa là việc khổ của cõi Ta bà nào ai biết được!

Còn Chư Phật, chư Tổ vẫn sống trong cõi đời ngũ trược ác thế này, nhưng các Ngài không bị dao động, bởi cảnh vật đổi thay của trần thế. Con người sanh ra rồi lớn lên, rồi già, bệnh, chết, nào ai tránh khỏi định luật vô thường? Các Ngài đã đến, đã đi và đã về, luôn sống trong phút giây hiện tại. Cho nên, trước thay đổi của đời thường, các Ngài vẫn thong dong tự tại.

Sanh như đắp chăn Đông
Chết như cởi áo Hạ.

Suốt đời quý Ngài không bị thất tình, lục dục quấy nhiễu, thân tâm các Ngài luôn tỏa ra niềm hỷ lạc. Mùa Xuân của các Ngài còn mãi, vườn thơ tâm lúc nào cũng nở đầy hoa:

Hoa giải thoát đượm hương thơm thiền vị
Tỏa hương lòng lan rộng cả hư không
Sống thanh cao trong nếp sống đại đồng
Độ sanh chúng luôn là niềm hỷ lạc.

Thuận theo thế gian, một năm chỉ có ba ngày xuân, chúng ta làm mới nhà cửa, bông kiểng trước sân nhà, mà quên làm mới nội tâm. Nhiều lúc muốn bạn bè khen tặng nhà cửa của mình, hay muốn phô bày sự giàu sang của gia đình quý phái, làm việc tất bật để kịp đón Xuân. Thời gian phải tăng gấp đôi, mà sức của chúng ta ngày một yếu dần, năm tháng đã bào mòn sức khỏe. Thế là cuộc chiến tranh hỗn độn trong gia đình phát sanh, có khi con cái phải tránh mặt để khỏi bị liên lụy, băng giá lại tràn về. Mặc dù tiết Xuân đã lập, mùa Xuân đang đến, hoa Xuân đang nở rộ mà tâm ta đang khép chặt lạnh lùng, những thành viên trong gia đình bị tuyết giá phủ che. Trong khi lòng đất Mẹ đã chuyển mình, muôn hoa đua nở, nhưng gia đạo buồn phiền, nên gia cảnh chẳng nở hoa:

Dòng thời gian là hoa Xuân muôn thuở
Sống hài hòa chẳng bớt lại chẳng thêm
Từng sát na vui cuộc sống êm đềm
Xuân bất diệt, nở trong lòng vũ trụ.

Ngoài trời, chim én xôn xao bay lượn, những đám mây trắng bạc lững lờ trôi, trên bầu trời trong xanh dịu nắng. Những cành đào tơ phơi phới trong làn gió Xuân nhẹ thổi, bên kia đường, dưới gốc mai già, Thầy đồ đang viết những dòng Thư pháp, với những câu chúc tụng an lành trong năm:

Khai bút chúc Xuân, Xuân vạn ý
Rót nhẹ hồn thơ tiễn gió Đông.

Mùa Xuân đã trở về, Xuân năm nay và mãi mãi ngàn năm sau, hương Xuân bất tận, lan tỏa khắp không gian, khắp mọi nhà, thắm đượm tình người hòa quyện vào lòng nhân thế hương vị Giải thoát, xóa tan mọi não phiền, mọi khổ đau của kiếp nhân sinh. Vậy chúng ta tỉnh thức, thắp lên ngọn đuốc của Chánh pháp, để tận hưởng mùa Xuân miên viễn nơi cõi trần gian này.

TKN Phước Giác

Tin khác

Cùng chuyên mục