(Với tất cả lòng quý kính hướng về Thầy Trụ Trì Thiền viện Viên Chiếu)
<HĐ>Chiều muộn, chúng tôi đến thăm Thầy, tình cờ đúng vào ngày tám tháng ba.
Chẳng hiểu sao khi vừa bước vào cổng Thiền viện, lòng tôi đã thấy an ổn đến lạ kỳ. Bao khắc khoải, bất an, đau đớn, hiu hắt cả hai tuần nay phút chốc nhẹ vơi quá nửa. Đi trên con đường đá xanh giữa hai hàng cây thẳng tắp, tôi mừng vui cảm động khi vẫn thấy dáng xưa uy vũ, lá lục hoa vàng và đó đây những nụ hoa thiền chớm nở…
Bên chiếc võng đơn sơ, những lời hàn huyên, tâm tình pháp lữ ấm áp trải dài…
Thật đáng quý kính và trân trọng biết bao khi giữa câu chuyện tử sinh vời vợi nỗi niềm, vẫn xen nhẹ nụ cười thiền trầm tĩnh, quả là chí khí hào hùng “độc nhất vô nhị” của Viên Chiếu!
Trải bao sóng gió ngậm ngùi
Dáng xưa vẫn đẹp bên đồi chân như.
Từ biệt bên hàng hiên Chánh điện, chúng tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc mà ấm nóng của Thầy xiết chặt, Thầy nhẹ nhàng vỗ vai từng vị, nhìn nhau rưng rưng mỉm cười.
Thế mới hay, chỗ chí tình, cảm thông sâu sắc thường vượt lên mọi nghi thức. Sự thấu hiểu và đồng cảm tận tâm can trong mối tương giao thoát tục mới chính là tinh túy của tình người!
Bước nhẹ trên lối về thênh thang, nghe gió reo vi vút, réo rắt bài pháp “an tâm” năm nào trên non Thiếu Thất, tôi tự nhủ thầm: “Công phu đến thế nào thì thần khí mới có thể giữ được nét tao nhã, vững chãi và bình an trong cuồng phong đến vậy?”
Cảm phục và tri ân Thầy đã “nhắc” chúng tôi – những kẻ còn lau chau, nhì nhằng – bài học “Vô niệm” năm xưa của Ông già giã gạo:
Thế thôi,
Không về bể Đông
Hạt sương trên cỏ
Buông mình thong dong.
(Thiền sư Huyền Tri)
Chẳng phải ta đã vạn lần thưởng thức vũ điệu của sinh tử và bao phen phiêu bạt trên những cánh đồng hoang hư huyễn hay sao? Cái đau răng rắc như cây khô gẫy vụn, nỗi thảng thốt “triêu tồn tịch vong” cuồn cuộn trong ta hôm nay thật cũng chẳng phải là chuyện gì quá mới mẻ giữa a tăng kỳ kiếp điêu linh nơi ba cõi sáu đường!
Đã rơi năm nào
Tuyết mà ta ngắm
Bây giờ lại rơi?
(Basho)
Trên đường về chiều nay, tôi “đĩnh đạc” mang theo dư âm của bản hùng ca “Vạn biến như lôi, nhất tâm thiền định”. Trong bất cứ tình huống nào cũng dụng được cái trong sáng tĩnh lặng của chân tâm mà chế ngự cái vạn biến của đất trời.
Nào ai đến? Nào ai đi? Trăng xưa rừng cũ vẫn đầy…
Chuông chùa tàn dần
Hương hoa đào buổi tối
Vẫn còn vang ngân.
(Basho)
Gate Gate Paragate Parasamgate Bodhi Svaha.
Như Bảo
Ni viện Thiện Hòa, BR-VT